Có chàng thanh niên đến thưa với nhà sư:
- Bạch thầy, con ở ngoài thế gian không thiếu thứ gì. Vui chơi tự do, sống
theo sở thích. Nhưng quý thầy ở chùa sao lại khổ sở, bản thân chịu nhiều
thiệt thòi, sống ẩn dật nơi cửa Phật, ràng buộc trong chiếc áo người tu, thật
chẳng có giải thoát.
Nhìn chàng thanh niên, nhà sư trả lời: - Cậu biết không, người thế gian có tất cả nhưng mất tất cả. Người xuất
gia chúng tôi không có mà có.
Chàng trai ngơ ngác, cầm chiếc Iphone bóng nhoáng bấm bấm…và lắc
đầu tỏ vẻ không hiểu.
Nhà sư nói tiếp: - Người thế gian có sức khoẻ nhưng không biết gìn giữ nên càng sống sa
đoạ càng gần cái chết. Đó là mất cái phúc khoẻ mạnh. Lại nữa, tài sản nhà
cửa, công danh sự nghiệp rất quan trọng đối với họ nhưng lại không thể
hưởng thụ được. Họ tích góp xây cái nhà, nhưng ở trong nhà được bao lâu
rồi chớp mắt lại ra nghĩa địa, hay vào lò thiêu. Xây nhà càng to mà không sử
dụng đó là mất cái phúc tài sản. Rồi một cơn lũ, trận cuồng phong hay hoả
hoạn ập đến làm sao giữ được. Chiếc xe đang chạy cũng không đảm bảo
được mạng sống an toàn. Càng chạy xe càng cũ, chuyển đến chỗ hư hao. Vậy
có cái gì được dài lâu? Đã vậy, công danh sự nghiệp lại là chỗ tranh ngôi
đoạt vị, ngồi chỗ này chưa ấm đã muốn nhẩy lên chỗ khác, hoặc vừa lên vị
trí nọ liền có người nhìn ngó tranh giành. Đây chẳng khác nào con cọp bắt
con thỏ, liền đó người thợ săn ra tay giết cọp. Đó không phải là có tất cả mà
mất tất cả sao!
Vậy còn người xuất gia không có mà có tất cả nghĩa là sao ạ? – Chàng
thanh niên hỏi.
Vị thầy đáp: - Người xuất gia mượn vật chất làm phương tiện tồn tại nhưng không lấy
đó làm cứu cánh nên có cũng được mà không cũng chẳng sao. Vì thế nên gọi
là “không có”. Nhưng cái mà người xuất gia sở hữu và không bao giờ mất
đó chính là “tình thương”.
Chàng thanh niên nhìn nhà sư: - Thưa thầy, tình thương ở đâu chẳng có. Bố mẹ con rất thương con!
Nhà sư tay lần tràng hạt, mỉm cười rồi nói: - Tình thương của cha mẹ dành cho con cái cũng chỉ một đời mà thôi.
Nhưng nếu đã có tình thương mà sao vẫn có chuyện cha mẹ bỏ con, con bỏ
cha mẹ? Vậy tình thương đó cũng không thật. - Người xuất gia mang tình thương không chấp ngã, không luyến ái nên
không có sự thương sự ghét chi phối. Tình thương đó là tình thương bất diệt.
Nhà sư đứng dậy, vạt áo nâu bay theo làn gió, thanh thoát nhẹ nhàng.
Đưa tay vỗ nhẹ bờ vai non trẻ của chàng thanh niên.
Vô Trí – Tâm Hoà