Tại một ngôi Chùa nhỏ trên núi, có một chú tiểu rất hay oán hận
và không muốn tha thứ lỗi lầm cho ai.
Vào một buổi sáng như thường lệ, Lão Hoà Thượng đang nấu
cơm. Chú tiểu chạy vào bếp và phàn nàn và rất bực bội giận dữ
với những người đối xử không tốt với mình cho Lão Hoà Thượng
nghe.
” Bạch Thầy!!! Con không làm gì sai trái, không lười biếng, . . .
tại sao mọi người lại đối xử với con như vậy? Khiến con rất phiền
não và sân giận?”
Lão Hoà Thượng đưa cho chú một túi khoai tây to và nói:
” Mỗi khi oán giận hoặc không muốn tha thứ lỗi lầm cho ai, con
viết tên của người đó lên một củ khoai tây rồi cho vào túi bóng”.
Chú không thích lắm, nhưng không dám cãi lại Lão Hoà
Thượng, liền viết tên những kẻ mình không ưa, hay oán hận rồi
cho vào túi. Chỉ một lúc sau chiếc túi nào của chú cũng đã căng
nặng và đầy khoai tây. Thậm chí một túi không chứa hết khoai,
phải thêm một túi nhỏ kèm theo.
Sau đó Lão Hoà Thượng yêu cầu chú hãy mang theo bên mình
túi khoai tây đó bất cứ nơi đâu và bất cứ khi nào trong một tuần lễ.
Lên tụng kinh thì mang vào chỗ ngồi, về phòng thì mang vào tận
giường ngủ, thậm chí khi đi làm việc cũng phải đem theo.
Chỉ sau một thời gian ngắn chú đã bắt đầu cảm thấy mệt mỏi và
phiền toái vì lúc nào cũng có một túi khoai nặng nề kè kè bên cạnh.
Tình trạng này còn tệ hơn nữa khi những củ khoai tây bắt đầu thối
rữa, rỉ nước. Cuối cùng, chú quyết định xin Lão Hoà Thượng cho
quẳng hết số khoai ấy đi và cảm thấy thật nhẹ nhàng thoải mái.
Lúc ấy, Lão Hoà Thượng của chú mới từ tốn nói:
“Con thấy không, những củ khoai tây đó giống như lòng oán
hận hay thù ghét người khác đã làm cho thân tâm con thật nặng nề
và khổ sở. Càng oán ghét và không tha thứ cho người khác con
càng giữ lấy gánh nặng khó chịu ấy mãi trong lòng. Con phải biết
rằng lòng vị tha, sự cảm thông với những lỗi lầm của người khác
không chỉ là món quà quý giá để ta trao tặng mọi người, mà đó còn
là một món quà tốt đẹp mà con dành tặng cho bản thân mình”.