TÌM ĐẾN MÔI TRƯỜNG TỐT

Một trong những phương pháp tốt nhất để tránh xa những rắc rối là phải
giảm thiểu càng nhiều sự liên hệ với những kẻ xấu xa. Đây là lý do tại sao
Đức Phật đã từng nói rằng, nếu chúng ta không có bất kỳ bằng hữu nào đáng
tin cậy để giao tiếp, tốt hơn hết nên sống một cuộc đời riêng lẻ.
Bạn biết chăng?
May mắn lớn nhất của cuộc đời, chẳng phải nhặt được tiền, cũng không
phải trúng số, mà là bạn gặp được những người có thể dẫn bạn đi đến nền
nền tảng cao hơn.
Thật ra hạn chế sự phát triển của bạn, không phải là trí thông minh hay
học lực, mà là các mối quan hệ trong cuộc sống, mối quan hệ trong công việc.
Thay đổi và tạo những mối quan hệ tốt đẹp sẽ xây dựng một nền tảng
cuộc sống đẹp và vững vàng hơn, hãy tự tìm cho mình một Quý nhân – quý
nhân chính là những người gặp gỡ mang tính tích cực.
– Thân cận người trung thực – Bạn luôn nhận được sự uy tín
– Thân cận người hòa nhã – Bạn học được cách kiềm chế bản thân
– Thân cận người có khiếu hài hước – Bạn biết phải làm mới cuộc sống
bằng nụ cười.
– Thân cận người tinh tuệ – Bạn sẽ biết nên thu thập kiến thức từ đâu
– Thân cận người chu toàn – Bạn sẽ tự học được cách chu đáo
– Thân cận người dám nghĩ dám làm – Bạn sẽ có động lực vượt qua mọi
sợ hãi
– Thân cận người thành công – Kinh nghiệm Sống của họ sẽ soi rõ con
đường có thể bạn lâu nay chưa nhìn rõ.

  • Thân cận người hiền trí & đạo đức- Ánh sáng của họ sẽ dìu bạn luôn
    hướng về Chân, Thiện, Mỹ.
    Điều quan trọng nằm ở chỗ là bạn có dám bỏ đi cái tôi của mình để thân
    cận & học hỏi những cái hay của người khác hay không mà thôi!
    Kinh Mangala Sutta đức Phật có dạy:
    Sống trong môi trường tốt
    Được tạo tác nhân lành
    Được đi trên đường chánh
    Là phước đức lớn nhất.
    THIỆN TRI THỨC
    Namo Buddhaya

NHẪN NHỊN LÀ MỘT LOẠI NỘI LỰC THÂM SÂU TỪ SỰ TU HÀNH


Thế nào là Nhẫn?
Những người chân thật tu hành có cách lý giải đặc biệt với từ này, họ cho
rằng, “nhẫn” có nghĩa là “nhẫn nhục”.
Chúng ta thường nói nhẫn nhục gánh trọng trách, không nhẫn nhục,
không thể gánh trọng trách, không nhẫn nhịn, không làm được việc lớn.
Tại sao phải nhẫn nhịn? Bởi vì nhẫn nhịn sẽ tránh được rất nhiều rắc rối
và tổn thương vô nghĩa. Khi còn chưa đủ mạnh mẽ, chúng ta phải học cách
nhẫn nhịn, chuyện nhỏ không nhịn sẽ ảnh hưởng đến đại cục. Khi chúng ta
đã mạnh mẽ rồi, cũng phải học cách nhẫn nhịn.
Một học giả phương Tây từng nói:
“Nhẫn nhịn và kiên trì rất đau khổ, nhưng dần dần chúng sẽ đem lại lợi
ích cho bạn.” Một người muốn có thành tựu thì phải học cách nhẫn nhịn.
Đối với một số người, nhẫn nhịn thường bị coi là nhu nhược, dễ bị bắt nạt.
Nhưng trên thực tế, nhẫn nhịn là một cách rèn giũa bản thân, là kết quả được
đúc kết sau khi trải qua thử thách sóng gió, giúp con người tôi luyện ý chí
để bình tĩnh hơn khi xử lý mọi chuyện, đối mặt với gian nan vẫn bình thản
ung dung, bị chê hay được khen cũng không tự ti, không kiêu ngạo.
Khi bị ức hiếp, phản ứng đầu tiên của chúng ta luôn là trả đòn, người ta
đánh bạn một cái, tốt nhất phải trả lại người ta hai cái. Cho nên, chúng ta
thường nhìn thấy có người chỉ vì một chút chuyện nhỏ mà tức đến nỗi đỏ
mặt tía tai, đánh đến mức sứt đầu mẻ trán. Thật ra, có rất nhiều người từng
trải qua những chuyện giống như bạn, thậm chí có thể nói, tất cả mọi người
đều từng bị như vậy. Nhưng tại sao chỉ có bạn cho rằng mình bị bắt nạt? Đó
là vì bạn không thể “nhẫn”. Một số chuyện nhẫn nhịn thì sẽ qua.
Nhẫn nhịn không phải nhu nhược, dễ bị ức hiếp, hoàn toàn trái ngược,
đó là phản ứng tự nhiên của những người có tinh thần mạnh mẽ. Người biết
nhẫn nhịn luôn có chỗ đứng bất bại trong cuộc cạnh tranh xã hội. Một người
thiếu đi sự nhẫn nhịn rất dễ bị đè nén, còn người có sức chịu đựng lớn thì
dù trong giông bão cũng không sợ hãi, trở thành người thắng cuộc cuối cùng.

  • Đời người luôn vì không thể nhẫn nhịn nên dù một câu nói, một chuyện
    nhỏ cũng có thể dẫn đến tranh chấp, làm cho mọi người đều không vui vẻ.
    Có một thanh niên tính tình nóng nảy, thường hay đánh nhau với người
    khác, mọi người đều không thích anh ta. Một ngày nọ, người thanh niên này
    vô tình dạo chơi đến chùa Đại Đức, tình cờ nghe được một thiền sư đang
    giảng pháp. Nghe xong, anh ta thề rằng sẽ thay đổi, anh ta nói với thiền sư:
    “Sau này con sẽ không đánh nhau với người ta nữa, tránh để mọi người đều
    không muốn nhìn thấy con. Cho dù người khác có nhổ nước miếng vào mặt
    con, con cũng chỉ nhẫn nhịn lau đi, bình tâm chấp nhận!”
    Thiền sư nghe người thanh niên nói vậy, chỉ cười nói:
    “Hà tất phải làm vậy? Cứ để nước miếng tự khô, sao phải lau đi?”
    Người thanh niên nghe xong, rất đỗi ngạc nhiên, hỏi lại thiền sư:
    “Sao mà như vậy được? Tại sao phải chịu đụng như vậy?”
    Thiền sư nói:
    “Điều này thì có gì mà không chịu đựng được, cậu cứ coi như nó là con
    muỗi đậu trên mặt thôi, không đáng để đánh nhau vì nó.”
    Thanh niên lại hỏi:
    “Nếu như đối phương không nhổ nước miếng, mà đưa ra một nắm đấm,
    thì con phải thế nào?”
    Thiền sư trả lời:
    ”Thì cũng vậy thôi. Cậu đừng quá để tâm. Chỉ là một đấm thôi mà”
    Người thanh niên nghe xong, bỗng giơ nắm đấm ra, đánh vào đầu của
    thiền sư, và hỏi:
    ”Hòa thượng, bay giờ ông thấy sao?”
    Thiền sư rất ân cần nói:
    “Đầu tôi cứng như đá, không cảm thấy gì hết, nhưng tay cậu chắc đau
    lắm phải không?”
    Thanh niên đứng ngay ở đó, không biết nói gì hơn. Thế mới nói, nhẫn
    nhịn là một loại tu hành thâm sâu, cần chút công sức mới được.
    Đại sư Hoằng Nhất từng nói:
    “Ở nơi phồn hoa, gặp người ngu đần, gặp lúc bế tắt, gặp chuyện phức
    tạp, đây là những tình huống con người ta dễ tức giận. Nóng nảy hấp tấp
    không những không có lợi, mà còn dễ khiến người khác oán trách, bản thân
    thì hỏng việc, đó là việc ngu ngốc. Nhẫn nhịn cho qua là chuyện có lợi vô
    cùng.”
    ” Nhịn một lúc sóng yên gió lặng, lùi một bước biển rộng trời cao”
    “Có những thứ khiến ta chọn lựa sự im lặng như mặc định để kết thúc
    mọi vấn đề.”
    MẶC NHIÊN

ĐÁNH RỚT CẢ LỚP HỌC


Một giáo sư kinh tế ở một trường đại học cho biết ông chưa từng đánh
rớt sinh viên nào, nhưng đã từng đánh rớt hết cả một lớp học.
Vì học sinh lớp này kiên quyết cho rằng, một xã hội có hình thái tổ chức
hoàn hảo là một xã hội không ai giàu và cũng không ai nghèo, và đó là một
xã hội tuyệt vời.
Thế là vị giáo sư nói:

  • Được rồi, vậy lớp mình sẽ tiến hành một thí nghiệm về điều đó.
    Từ nay, tất cả các điểm sẽ được cộng lại và chia đều ra, mọi người sẽ nhận
    được điểm như nhau, vì thế không ai bị rớt và cũng không ai được điểm A
    cả.”
    Sau bài thi đầu tiên, mức điểm trung bình cho cả lớp là B. Những sinh
    viên siêng năng rất buồn, còn những sinh viên lười biếng thì rất mừng.
    Qua bài thi thứ hai, điểm trung bình cho cả lớp là D! Không ai vui cả. Vì
    những sinh viên lười thậm chí còn lười hơn, còn những sinh viên chăm chỉ
    thì quyết định rằng họ cũng chỉ nên học in ít thôi.
    Đến bài thi thứ ba, điểm trung bình là F. Mức điểm không hề tăng lên, mà
    còn nổ ra các cuộc cãi vã, nghi ngờ, buộc tội nhau. Mọi người đều khó chịu
    và tức giận, tất cả mọi người không ai còn muốn học để người khác có lợi.
    Bài cuối cùng, tất cả đều rớt, khiến ai cũng sững sốt, ngỡ ngàng…
    Giáo sư đã nói với họ rằng:
  • Thông qua kết quả những bài kiểm tra thì các bạn có thể dễ dàng thấy
    được rằng, kiểu xã hội công bằng mà các bạn đang mong muốn rất khó thành
    hiện thực, vì dù ý tưởng rất hấp dẫn, nhưng khi đưa vào thực hành thì chẳng
    ai có động lực muốn làm việc nữa.”
    Cuối cùng ông kết luận:
  • Bạn không thể làm người nghèo giàu lên bằng cách khiến người giàu
    nghèo đi.
  • Người không làm gì mà vẫn được hưởng, trong khi người phải làm thì
    lại không được hưởng đáng với công sức bỏ ra.
  • Chính phủ cho free ai cái gì, thì phải lấy thứ đó từ người khác.
  • Khi một nửa nhân loại thấy rằng họ không cần làm gì vì sẽ có người
    khác làm cho, còn một nửa kia thì nghĩ rằng họ có làm kiệt xác cũng chẳng
    ích gì vì sẽ bị kẻ khác chiếm mất. Thì đó chính là khởi đầu cho sự kết thúc
    của mọi xã hội!
    ST.
    Chú thích: Hệ thống điểm từ A (cao nhất) đến F (thấp nhất)

CON ĐƯỜNG TRUNG ĐẠO (Bình an, tĩnh lặng)


Đó là con đường ngắn nhất và thẳng nhất. Bạn đến và tranh luận với tôi
về Phật Pháp, nhưng tôi sẽ không tham gia đâu. Thay vì tranh luận lại, tôi
chỉ nói lên một số suy nghĩ để bạn xem xét. Hãy hiểu lời Đức Phật dạy: buông
bỏ tất cả. Buông bỏ với chánh niệm và cái biết. Không có chánh niệm và cái
biết, buông bỏ như thế cũng chẳng khác gì với sự buông bỏ của trâu bò.
Không để tâm mình vào đó thì sự buông bỏ ấy là không đúng. Bạn buông
bỏ bởi vì bạn đã hiểu được cái thực tại chế định, cái quy ước do con người
đặt ra. Đó mới là không dính mắc.
Đức Phật dạy, trong giai đoạn đầu thực hành pháp, bạn phải cố gắng rất
nhiều, phát triển mọi phẩm chất tâm một cách kỹ lưỡng và phải gắn bó thật
nhiều. Gắn bó với Phật. Gắn bó với Pháp. Gắn bó với Tăng. Gắn bó một cách
sâu sắc và vững chắc. Đó là những gì Đức Phật dạy. Gắn bó một cách chân
thành, chặt chẽ, kiên trì và nhẫn nại.
Trong quá trình đi tìm kiếm chân lý, tôi đã thử hầu hết mọi cách thức
quán chiếu. Tôi hy sinh cuộc đời mình vì Pháp, bởi vì tôi có lòng tin vào sự
giác ngộ và vào con đường đi đến đó. Những điều này thực sự tồn tại, như
Đức Phật đã từng nói, chúng có thật. Nhưng để chứng nghiệm được điều đó
cần phải có sự thực hành, thực hành đúng. Bạn phải cố gắng hết khả năng
của mình. Phải có nghị lực và dũng cảm để tu tập, để suy xét và để chuyển
hóa triệt để. Phải có đủ dũng cảm để thực sự làm những việc cần làm. Và
bạn làm như thế nào? Huấn luyện tâm mình.
Các suy nghĩ trong đầu bảo rằng chúng ta phải đi theo hướng này, nhưng
Đức Phật bảo chúng ta phải đi hướng khác. Tại sao cần phải huấn luyện tâm?
Bởi vì tâm mình vốn bị chìm ngập và che phủ bởi phiền não. Một cái tâm
chưa được chuyển hóa nhờ tu tập là như thế. Nó không đáng tin cậy tý nào,
vì vậy đừng có tin nó. Nó chưa phải là trong sáng và thánh thiện. Làm sao
chúng ta có thể tin một cái tâm không thanh tịnh và thiếu sáng suốt?
Vì vậy, Đức Phật dạy chúng ta chớ có đặt lòng tin ở một cái tâm phiền
não và ô nhiễm.
Lúc ban đầu, tâm chỉ là tay sai của phiền não, nhưng nếu chúng đi cùng
với nhau một thời gian dài, tâm sẽ tự chuyển hóa để trở thành chính phiền
não. Chính vì thế Đức Phật dạy chúng ta chớ có tin cái tâm mình.
Nếu nhìn kỹ vào giới luật xuất gia, chúng ta sẽ thấy rằng tất cả là để huấn
luyện tâm mình. Và bất cứ khi nào huấn luyện tâm, chúng ta đều cảm thấy
bức bối và khó chịu. Khi vừa cảm thấy bức xúc, khó chịu, chúng ta đã bắt
đầu kêu ca: “Này ông bạn, thực hành thế này khó quá! Không làm nổi”.
Nhưng Đức Phật không nghĩ như thế. Ngài cho rằng khi sự tu tập làm chúng
ta cảm thấy bức bối và khó chịu, điều đó có nghĩa là chúng ta đang thực
hành đúng. Nhưng chúng ta thường không chịu nghĩ như thế. Chúng ta nghĩ
rằng đó là dấu hiệu cho thấy có cái gì đó sai. Cái hiểu sai lầm này là cái làm
cho sự thực hành của chúng ta trở thành khó khăn đến vậy. Lúc đầu, chúng
ta cảm thấy bức bối, khó chịu, vì vậy chúng ta nghĩ mình thực hành sai. Tất
cả mọi người đều muốn cảm thấy dễ chịu, nhưng họ lại ít quan tâm đến việc
nó đúng hay sai. Khi chúng ta đi ngược lại ý muốn của phiền não và thách
thức ái dục, thì tất nhiên chúng ta phải cảm thấy khổ sở. Chúng ta cảm thấy
bức bối, khó chịu, bực mình và rồi bỏ cuộc. Chúng ta nghĩ mình đã đi sai
đường. Tuy nhiên, Đức Phật nói mình đang đi đúng. Chúng ta đang đối mặt
với phiền não của mình, và nó chính là cái đang cảm thấy bức xúc và khó
chịu. Nhưng chúng ta thì lại cứ nghĩ mình bức xúc, mình khó chịu. Đức Phật
dạy đó chính là phiền não đang bị quậy tung lên và khó chịu. Nó y như vậy
đối với tất cả mọi người.
Đó là lý do việc thực hành pháp đòi hỏi rất cao. Mọi người thường không
chịu xem xét mọi việc một cách rõ ràng. Thông thường, họ hay đi chệch sang
một trong hai hướng là đắm chìm dục lạc hoặc tự hành xác mình. Họ mắc
kẹt trong hai cực đoan này. Một mặt họ muốn chiều theo mọi đòi hỏi hưởng
thụ của tâm mình. Thích cái gì là làm cái ấy. Họ thích ngồi tiện nghi và thoải
mái. Họ thích nằm ườn và duỗi dài một cách lười biếng. Bất cứ cái gì họ làm,
họ cũng đều tìm cách làm sao cho được thoải mái. Đó là sự đắm chìm trong
hưởng thụ dục lạc: bám víu vào cảm giác dễ chịu. Đắm chìm như vậy thì
làm sao tiến bộ được trong pháp hành? Khi không chìm đắm trong sự hưởng
thụ dục lạc và cảm giác dễ chịu, chúng ta cảm thấy bứt rứt không yên. Chúng
ta thất vọng, tức giận và phát khổ phát sở vì điều đó. Đó là rơi khỏi con
đường giữa để sang cực đoan tự hành xác mình. Đó không phải là con đường
của các bậc thánh an tịnh, không phải con đường của những người bình an.
Đức Phật cảnh báo chúng ta đừng để rơi vào một trong hai cực đoan đắm
chìm hưởng thụ và tự hành xác như vậy. Khi có cảm giác dễ chịu, hãy hay
biết nó với chánh niệm. Khi có tâm sân, ác ý, bất an, hãy hiểu rằng bạn không
còn đi theo con đường của Đức Phật nữa. Đó không phải là con đường của
người đi tìm chân lý, nó là con đường của người đời. Một nhà sư bình an
không đi xuống con đường ấy. Họ đi thẳng con đường giữa, giữa một bên
là hưởng thụ dục lạc và một bên là tự hành xác. Đó là sự thực hành đúng.
Nếu bạn muốn tu tập trong cuộc đời xuất gia, bạn phải đi theo con đường
trung đạo, không để hạnh phúc hay đau khổ làm động tâm mình. Hãy đặt
chúng xuống. Nhưng nó cảm giác như là chúng đang đá bạn lộn qua lộn lại.
Đầu tiên nó đá ta từ bên này, “Ái chà!”, rồi nó lại đá tiếp từ bên kia, “Ối
giời!”. Chúng ta thấy mình như cái mõ gỗ, bị đánh chao qua chao lại từ bên
này qua bên kia. Trung đạo là buông bỏ cả hạnh phúc lẫn đau khổ,và cách
thực hành đúng là thực hành theo con đường giữa. Khi sự khao khát hạnh
phúc đập ta và chúng ta không làm nó thỏa mãn, chúng ta sẽ cảm thấy đau
đớn. Đi theo con đường trung đạo của Đức Phật rất gian khổ và đầy thử
thách. Chỉ có hai cực đoan tốt và xấu đó mà thôi. Nếu ta tin vào những gì
chúng nói, chúng ta sẽ phải làm theo mệnh lệnh của chúng. Nếu ta tức giận
một ai đó, ngay lập tức chúng ta đi tìm một cây gậy để đập người ta. Không
chút nhẫn nại. Khi yêu một ai đó, chúng ta muốn chăm sóc cô ấy/anh ấy từ
đầu đến chân. Tôi nói có đúng không? Hai thái cực ấy hoàn toàn trượt qua
trung đạo. Đó không phải là điều Đức Phật dạy. Lời dạy của Ngài là dần dần
buông bỏ những thứ đó xuống. Cách thực hành của Ngài là con đường thoát
ra khỏi luân hồi, không còn tái sanh nữa – một con đường vượt ra khỏi sự
trở thành, sanh hữu, vượt ra ngoài hạnh phúc và đau khổ, tốt và xấu.
Những người khao khát sinh tồn thường mù quáng, không thể nhìn thấy
trung đạo. Họ rơi khỏi trung đạo về phía hưởng thụ và rồi lại trượt qua trung
đạo sang phía bất an và bất toại nguyện. Họ liên tục bỏ qua điểm giữa. Nơi
chốn thiêng liêng ấy vô hình đối với họ khi họ cứ lộn qua lộn lại như vậy.
Họ không trụ lại ở nơi không có sanh hữu và tái sanh. Họ không thích nó, vì
vậy họ không ở lại. Hoặc là họ đi xuống khỏi nhà để bị chó cắn hay bay lên
cao để bị kên kên mổ đầu. Đó là sinh hữu. Con người mù quáng không thấy
được cái vượt ra khỏi sự sinh tồn, không còn tái sinh. Tâm con người bị che
mờ, vì vậy thường xuyên bỏ qua nó. Con đường trung đạo mà Đức Phật đã
đi.

VẺ ĐẸP THẬT SỰ KHÔNG PHẢI DÁNG VẺ BỀ NGOÀI MÀ Ở TRONG TRÁI TIM


Người mẹ hạnh phúc hỏi bác sı̃ sau khi tın̉ h dậy:

  • Tôi có the􁉻 nhı̀n con được không?
    Bác sı̃ đặ t đứ a trẻ bên cạnh mẹ…
    Ngườ i mẹ nhẹ nhàng mở các ne􁉷p khăn đe􁉻 nhı̀n khuôn mặ t nhỏ bé, chợ t ngườ i
    mẹ kinh hoàng. Bác sı̃ vội quay nhı̀n ra cửa so􁉻 …
    Đứa bé sinh ra không có tai…!
    Tuy nhiên, thời gian đã cho tha􁉷y thı́nh giác của đứa bé hoàn hảo. Chı̉ có hı̀nh
    dáng bên ngoài là không hoàn thiện.
    Cậu bé lớ n lên, đẹp trai, ba􁉷t cha􁉷p sự khie􁉷m khuye􁉷t. Mộ t họ c sinh đượ c bạn
    bè yêu thıć h, lẽ ra cậu có the􁉻 làm lớ p trưở ng, the􁉷 nhưng chı ̉ vı ̀ đô i tai…
    Mộ t ngày kia, cậu bé từ trườ ng chạy ào ve􁉹 nhà và lao vào trong đô i tay củ a
    người mẹ.
    Cậu bé nứ c nở :
  • Có đứa gọi con là đo􁉹 quái thai.
    Tim người mẹ đau như ca􁉿 t.
    Cậu bé ngày càng bộ c lộ tà i năng thiên ba􁉻m ve􁉹 âm nhạc và văn chương. Mẹ
    cậu ân ca􁉹n động viên:
  • Còn nhie􁉹u người to􁉷 t đe􁉻 con có the􁉻 hòa đo􁉹 ng… con ạ.
    The􁉷 nhưng, trong tim người mẹ va􁉽 n đau buo􁉹 n vı̀ thương con…
    Cha cậu đã liên hệ vớ i mộ t nhà pha􁉽u thuậ t.
    Bác sı̃ kha􁊃 ng định:
  • Tôi tin cha􁉿 c tôi có the􁉻 ghép đôi tai ne􁉷u mua được…
    Sau đó là cuộ c tı̀m kie􁉷m ngườ i có the􁉻 hie􁉷n tặng đô i tai…
    Hai năm trôi qua, người cha nói:
  • Con sa􁉿p đượ c pha􁉻u thuật. Cha mẹ đã tı̀m đượ c ngườ i tặng tai cho con.
    Nhưng đó là mộ t bı́ mậ t.
    Và ro􁉹 i… cuộc giải pha􁉽 u thành công rực rỡ…
    Mộ t nhân vậ t mớ i ba􁉿t đa􁉹u no􁉻 i lên. Tà i năng anh nở rộ xua􁉷t chúng, cuộc đờ i ở
    trường trung học và đại học là những chuo􁉽 i ngày hân hoan.
    Anh lập gia đı̀nh và làm công việc ngoạ i giao.
    Anh luôn van nài cha:
  • Ai đã tặng con quá nhie􁉹u như the􁉷? Con không bao giờ có the􁉻 đe􁉹n đáp xứ ng
    đáng cho người a􁉷 y.
    Người cha trả lời:
  • Cha cũng tin là con không the􁉻… nhưng cha phải giữ lời hứa là chưa được
    nói ra…
    Nhie􁉹u năm trô i qua vớ i đie􁉹u bı ́ mậ t củ a họ , nhưng ngày a􁉷y va􁉽n đe􁉷n… Mộ t
    trong những ngày to􁉷 i tăm nha􁉷t chưa từng có trong đời đứa con.
    Anh cùng cha đứng nghiêng mı̀nh trước quan tài người mẹ.
    Dịu dàng và chậm rã i, ngườ i cha đưa tay vén má i tóc dài màu nâu dày đe􁉻 lộ
    ra… đôi tai không còn của người mẹ.
    O􀆹 ng thı̀ thào vào tai con trai:
  • Mẹ từng nói ra􁊁 ng mẹ hạnh phúc khi không bao giờ ca􁉿t tóc và không ai có
    the􁉻 nghı̃ mẹ bớt đẹp đi phải không?
    Vẻ đẹp thậ t sự không na􁊁m trong dáng vẻ bên ngoài mà ở bên trong trá i tim.

NHÌN BẰNG TRÁI TIM

Gần nhà ngoại tôi có một đôi vợ chồng già bị mù. Họ đã có với nhau một
đàn con cháu đông đúc. Nghe ngoại nói, năm nay hai cụ đã ngót nghét tám
mươi tuổi.
Ngoại kể, ngày xưa, khi lấy nhau, người chồng ngồi xe bò đi đón vợ. Tuy
cô dâu và chú rể đều không nhìn thấy gì, nhưng chú rể vẫn nhờ người cuốn
đầy lụa điều lên chiếc xe và đầu con bò, như vậy cho giống đám cưới.
Khi cô dâu vừa về nhà chồng, chú rể dắt tay vợ và lần mò từ nhà trên
xuống nhà bếp, khắp lượt các ngóc ngách trong gia đình. Rồi cũng từ đó,
suốt hơn nửa thế kỷ, trong cái thôn nghèo chẳng mấy ai biết đến ấy, dù trời
mưa hay nắng, người ta luôn nhìn thấy họ tay trong tay, lẳng lặng cùng nhau
làm mọi việc.
Có lẽ trong tất cả công việc thì khó nhất vẫn là múc nước từ giếng lên.
Lần nào cũng thế, hai người họ đều dắt nhau đi. Người vợ sờ thấy cây gỗ ở
cạnh giếng, một tay ôm chặt cây, còn tay kia níu chặt bàn tay chồng. Người
chồng quỳ trên sàn giếng thả gầu xuống múc, kéo nước lên.
Có người nhìn thấy họ múc nước khó khăn ngỏ ý muốn giúp nhưng hai
vợ chồng đều cảm ơn rồi từ chối.
Họ bảo:

  • Các ông bà giúp được chúng tôi một lần, nhưng không giúp được chúng
    tôi một đời.
    Cứ như thế, hai vợ chồng luôn tay dắt tay nhau đi lấy nước cho đến khi
    đứa con đầu lòng có thể gánh được một gánh nước.
    Dân làng đều cảm thấy lạ lùng. Trong thôn cũng có nhiều trai gái trẻ từng
    vì đất trơn mà trượt chân ngã xuống giếng, nhưng đôi vợ chồng mù chưa
    lần nào té ngã. Càng lạ lùng hơn, dù không thể nhìn thấy nhưng vợ chồng
    họ vẫn có thể tìm ra nhau trong đám đông đang nói chuyện ồn ào.
    Người chồng là một người thổi kèn trong ban nhạc ở thôn quê. Ông
    thường đến các đám cưới thổi những bài:
  • Trăm con chim phượng hoàng”, “niềm vui đầy nhà”…
    Dù đi thổi kèn ở đâu, ông cũng có một yêu cầu để người vợ mù của ông
    đi cùng. Ông nói, để vợ ở nhà một mình, ông không an tâm.
    Mỗi khi tiếng kèn của người chồng cất lên, người vợ ngồi bên rất chăm
    chú nghe. Dường như những giai điệu ấy đều là ông thổi riêng cho bà.
    Người ta bảo, những lúc ấy, khuôn mặt người vợ mù thường đỏ ửng lên,
    khiến ai nấy đều cảm thấy người phụ nữ đang ngồi lặng lẽ kia xinh đẹp biết
    nhường nào.
    Sau này, khi hai vợ chồng đều đã già và không cần đi ra ngoài nữa, họ
    bắt đầu trồng hoa trong sân nhà. Dù chẳng thể nhìn thấy được những đoá
    hoa tươi rực rỡ mình trồng lên, nhưng ông bà đều rất hạnh phúc mỗi khi
    đến mùa hoa nở.
    Những người con của ông bà từng hỏi bố mẹ :
  • Nếu ông trời dành cho bố mẹ một cơ hội, liệu bố mẹ có muốn nhìn nhau
    bằng mắt không?
    Ông tự hào nói:
  • Dắt tay nhau một đời, có bao nhiêu đường vân trong lòng bàn tay mẹ
    con, đều đã in trong trái tim bố. Bố chưa từng trông thấy người đẹp nhất.
    Trong trái tim bố thì mẹ con là người đẹp hơn cả. Cần mắt để làm gì ? Mắt
    là thứ tham lam nhất trần đời, nhìn cái gì cũng đánh giá tốt hay xấu, xinh
    hay không xinh; nhìn cái gì hay là muốn có cái đó. Trên mặt người ta có một
    vết sẹo cũng có thể để trong tim suốt đời. Tim sáng hơn mắt. Nó là sáng nhất,
    thật nhất !
    Còn bà thì trả lời:
  • Người ta nhìn người bằng mắt, bố mẹ nhìn người bằng trái tim.
    Tim sáng hơn mắt – thật.
    Sưu tầm

TÔI CÓ THAY ĐỔI

Trước đây tôi yêu bố mẹ, anh em, ông xã, con cái, bạn bè… giờ tôi bắt đầu
biết yêu thêm chính mình.
Không mặc cả với những người bán rau, bán cá nữa, trả thêm cho họ ít
tiền không làm tôi nghèo túng, biết đâu số tiền đó lại góp phần nhỏ bé trong
học phí cho con cái của họ.
Tôi không chờ lấy tiền thối lại khi đi taxi, tiền boa đó tôi được đổi lại một
nụ cười, một lời “cảm ơn”, dù sao anh ta cũng sống vất vả hơn mình mà.
Đi ăn hàng quán, dù tiệm có ghi “giữ xe miễn phí”, nhưng tôi luôn “hào
phóng” gởi tặng anh 5k hay 10k, vì lương tháng giữ xe của họ rất ít ỏi.
Tôi thôi không bận tâm đến những vết bẩn trên áo quần, dù sao nhân
cách vẫn quan trọng hơn vẻ bên ngoài.
Ngày tôi càng xa lánh những kẻ xem thường mình, bởi có họ hay không
có họ, giá trị thực của tôi cũng chẳng thay đổi.
Tôi thôi không bắt lỗi khi người khác sai, bởi vì mình không có trách
nhiệm làm cho họ trở nên hoàn hảo.
Tôi luôn miệng khen tặng người khác, khen để người ta vui, mình cũng
được vui lây.
Không vì bảo vệ quan điểm của mình mà tôi đánh mất tình bạn, hãy để
mọi người cùng vui hơn là thoả mãn một mình.
Tôi sẽ xem mỗi ngày là ngày cuối cùng của đời mình…. để tôi luôn sống
tốt với mọi người… trước sau gì ngày ấy cũng sẽ đến mà…
Tôi cũng hiểu ra rằng mình không phải là Thượng đế, mình không thể
gánh nổi cả thế gian này…
Và tôi luôn nhớ làm những gì mình yêu thích để tận hưởng cuộc sống
này, đó là trách nhiệm lớn nhất dành cho chính mình.
Dù đã biết cuộc sống này là vô thường, chuyến hành trình mà Thượng
Đế cho chúng ta đến thế gian này…. cuối cùng cũng là để ra đi…. vậy sao
chúng ta không học cách cho đi…. dù chỉ là sự ” tử tế ” ….
Bạn tôi ơi! Chúng ta cùng thay đổi nhé!

KHUÔN MẶT


Mỗi người đều do cha mẹ sinh ra, nhưng khi lớn lên khuôn mặt sẽ thay
đổi dần theo tâm tính của mình. Vậy nên văn hóa phương Đông vẫn cho
rằng “tướng do tâm sinh” là vậy.
Một lần, Tổng thống Mỹ, Abraham Lincoln phỏng vấn một ứng viên nam
đến làm nhân viên cho chính phủ. Mặc dù người đàn ông này rất có tài năng
nhưng vị Tổng thống vẫn không tuyển dụng.
Người phụ tá thấy vậy liền hỏi Tổng thống nguyên nhân vì sao. Tổng
thống nói: “Tôi không thích tướng mạo của người này”.
Người phụ tá không hiểu nên hỏi lại: “Chẳng lẽ một người khi sinh ra đã
không được ưa nhìn thì cũng là lỗi của họ sao?”
Tổng thống Lincoln trả lời: “Mỗi người đều do cha mẹ sinh ra, nhưng sau
40 tuổi đều phải chịu trách nhiệm cho khuôn mặt của mình!”
Thực sự trong cuộc sống, con người đến tuổi trung niên, thì tướng mạo
sẽ lộ rõ ra tính cách và phẩm chất của người đó.
Người có tấm lòng khoan dung thì phần lớn sẽ có khuôn mặt phúc hậu.
Người có tính tình hiền dịu thì tướng mạo sẽ đẹp một cách nhu hòa thánh
thiện.
Người có tính cách thô bạo lỗ mãng thì tướng mạo sẽ luôn là hung dữ.
Người có lòng dạ nhỏ mọn thì phần lớn sẽ có tướng mạo xấu xí, hai hàng
lông mày nhíu chặt.
Có người tướng mạo lộ ra vẻ đặc biệt trẻ trung và xinh đẹp thì người này
nhất định là đơn thuần lương thiện.
Đây là do kết quả của quá trình tu dưỡng tâm tính và hành vi phản chiếu
lên khuôn mặt.
Cho nên tướng mạo cũng chỉ ra vận mệnh tương lai của người đó.
Nhưng tướng mạo của một người là có thể từng bước cải biến được. Đặc
biệt, tướng mạo đẹp là do sự quyến rũ từ trong nội tâm. Bất kể phúc báo nào
đều là có nguyên nhân, cho nên dung mạo xinh đẹp cũng là có nguyên nhân
từ tâm.
Để có tướng mạo đẹp ở tuổi trung niên, hãy thường xuyên tu dưỡng
những điều sau:

  1. Thường Xuyên Mỉm Cười
    Có người nói, mỉm cười là cách để làm nở một bông hoa xinh đẹp nhất ở
    trên khuôn mặt. Người xưa có câu: “Tay hung không đánh mặt cười”. Nụ
    cười luôn làm rung động lòng người, khiến mọi người vui vẻ, thân thiết và
    gần gũi nhau hơn. Nhưng đó vẫn chưa phải là điều quan trọng nhất, điều
    quan trọng nhất chính là, mỉm cười luôn mang đến cho người khác niềm vui
    và hạnh phúc, mang đến sự sự chia sẻ về tinh thần. Nếu như trên khuôn mặt
    thường xuyên nở nụ cười là có thể đem thiện ý truyền đạt cho tất cả mọi
    người. Đây chính là cách hoàn toàn không phải mất phí tổn mà lại tạo ra
    được giá trị lớn. Đây chính là phương pháp làm đẹp thuận tiện rất, kỳ diệu
    nhất.
  2. Khen Ngợi Người Khác Nhiều Hơn
    Ai cũng đều muốn nghe những lời khen ngợi, khích lệ đặc biệt là lời khen
    ngợi đúng lúc. Các nhà khoa học đã làm một cuộc thí nghiệm đối với nước.
    Sự kết tinh hình dạng của nước có chịu ảnh hưởng của thanh âm bên ngoài.
    Tiến sĩ Masaru Emoto, giám đốc Viện Hado (tổ chức IHM) ở Tokyo, Nhật
    Bản đã tiến hành thí nghiệm sự biến hóa của nước dưới sự ảnh hưởng của
    âm thanh tác động bên ngoài và phát hiện: Khi ông phát những ca khúc nổi
    tiếng của Mozart và Beethoven rồi dùng kính hiển vi quan sát, ông nhận
    thấy các tinh thể nước sẽ thuận theo những giai điệu đẹp đó mà không
    ngừng có những biến hóa đẹp mắt.
    Nói những lời dễ nghe thì các tinh thể nước cũng tạo thành những hoa
    văn hết sức đẹp mắt. Khi nói những lời khó nghe thì các tinh thể nước lại
    chuyển động hỗn loạn, không có trật tự. Vậy nên, nói những lời khen ngợi,
    khích lệ người khác cũng sẽ làm rung động tinh thần của họ. Và đồng thời,
    chính những lời thiện, lời tốt đẹp này cũng sẽ khiến bản thân mình càng
    thêm xinh đẹp hơn.
  3. Nhẫn Nhịn Nhiều Hơn, Tức Giận Ít Đi
    Người mà có khả năng nhẫn nhịn, ít khi tức giận thì sắc mặt sẽ đẹp hơn.
    Trong cuốn “Phật thuyết tội phúc báo ứng” kinh nói rằng: Người xấu xí là
    do thường xuyên tức giận, oán trách mà thành. Người đoan trang trắng trẻo,
    vẻ mặt rạng ngời, thân thể mềm mại, gặp người, người thích là kết quả của
    tu nhẫn mà nên.
  4. Luôn Biết Cảm Ơn
    Người biết quý trọng và có lòng biết ơn với hết thảy, từ bông hoa cọng
    cỏ, từ con người, đồ vật… Thì tự nhiên trong lòng cũng phát sinh một loại
    cảm tình tốt. Nội tâm người đó lúc nào cũng tựa như nở ra một bông hoa
    thơm ngát hấp dẫn người khác. Người mà bên trong tràn đầy hương thơm
    như vậy thì bên ngoài cũng sẽ trở nên xinh đẹp rạng rỡ.
  5. Sức Mạnh Của Tâm Niệm
    Vẻ bề ngoài của một người là liên quan mật thiết với nội tâm bên trong
    của người đó. Tướng do tâm sinh, cho nên bên trong thiện lành thì bên ngoài
    sẽ xinh đẹp. Một nhà tâm lý học từng nói: “Tâm tình của một người là như
    thế nào thì cuộc sống của người đó sẽ là như thế, vận mệnh của người đó
    cũng sẽ lại giống như thế”. Vì vậy, nếu bạn mong muốn trở thành người
    xinh đẹp, thì trước hết hãy dùng tâm niệm tốt đẹp để đối đãi với thế gian.
    Khi đó bạn không những phát hiện ra mọi thứ đều trở nên xinh đẹp mà ngay
    cả tướng mạo của bản thân mình cũng ngày càng trở nên xinh đẹp.
  6. Tiếp Xúc Nhiều Hơn Với Người Có Tâm Hồn Đẹp
    Người xưa nói: “Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng” là có ý nói rằng, nếu
    như bạn tiếp xúc nhiều hơn với người tốt, người có tâm tính tốt đẹp thì bạn
    sẽ chịu ảnh hưởng từ họ, dần dần bạn cũng trở nên giống như họ. Người
    đẹp không phải chỉ nói đến là vẻ đẹp bề ngoài mà quan trọng hơn là vẻ đẹp
    của tâm hồn. Người có tâm hồn đẹp thì dung mạo cũng sẽ đẹp!