Có một câu chuyện về chim Đại bàng. Một loài chim xem như vị chúa tể
của bầu trời… Nhưng đã vì miếng mồi nguy hiểm mà bỏ mạng…!
Loài chim này rất lớn, có đôi mắt nhìn thật xa, thấy một con cá đang bơi,
một con thỏ đang chạy cả vài cây số, trọng lượng tầm hơn chục kí nhưng có
thể nhấc một con mồi nặng gấp ba, bốn lần trọng lượng của bản thân và bay
xa một chặng đường dài về tổ trên núi cao…
Nó bay trên cao và dùng đôi mắt cực tinh để tìm mồi tận dưới biển. Đại
bàng có cách bắt mồi rất dữ dằn. Khi thấy miếng ăn thích hợp, nó từ trên
cao, lao xuống thật nhanh, phập lấy con mồi bằng những móng vuốt dài sắc
nhọn, cất đôi cánh rộng dài hàng mét, rồi mang lên cành cây cao, vách núi
mà rỉa sạch….
Cứ thế, hàng ngày đại bàng dùng những ưu thế để kiếm miếng ăn…
Lần đó, cũng như mọi khi từ trên cao đại bàng thấy con mồi vừa tầm, nó
lao xuống phập rất sâu rất mạnh. Phập vô con mồi, rồi cất cánh bay lên,
nhưng bay lên không được, chẳng ngờ nó vì phập nhầm… cá mập. Bấy giờ
muốn nhả ra, nhả cũng không được vì móng vuốt đã lún sâu vào thịt cá.
Khốn khổ thay…, sức nặng của cá mập cứ trì xuống… trì xuống.
Nó không màng tới chuyện ăn uống chi lúc này, chỉ muốn bay lên thoát
nạn mà thôi, nhưng không được nữa rồi….!
Trong hoàn cảnh như thế, con đại bàng không còn cách nào khác hơn là
cùng với cá mập, từ từ chìm xuống lòng đại dương.
Và câu chuyện kết thúc… !
Câu chuyện thật ngắn mà đi hết vô lượng đời. Bởi vì tất cả chúng sanh
đều giống như chim đại bàng đó vậy. Đại bàng đâu ngờ nó bấu miếng mồi,
nhưng cuối cùng miếng mồi bấu lại nó. Nó nghĩ miếng mồi đó ngon lắm,
vừa mắt, vừa lòng nó lắm nên quên cả tính mạng, lao vào phập thật sâu thật
nhanh, không cần biết miếng mồi ấy là gì…?
Khi quắp không được miếng mồi, nó muốn nhả ra nhưng muộn mất rồi….
Đau khổ ở chỗ là không ăn thì nhả ra, nhưng nhả ra cũng không được.
Con người cũng thế, khi lòng tham nổi lên không nghĩ tới hậu quả. Bằng
mọi cách cứ bám theo miếng mồi, miếng ăn, không biết được sự nguy hiểm
của nó, không biết hoàn cảnh của mình đang ở đâu, có xứng đáng được ăn
hay không,…?
Cuối cùng chính miếng mồi ấy giết mình. Nhưng nếu nói chính xác hơn
thì không phải miếng mồi giết mình, mà lòng tham của mình giết mình…!
Ôi…! Miếng ăn đã hại người tham lam vô độ…!
Miếng ăn là miếng tồi tàn..!
ĐINH TRỰC